Đạo
Phật nói có tám mươi bốn muôn ngàn pháp môn cũng đi đến giác ngộ, Công Giáo nói
: Đường nào cũng đi đến La Mã.
Do đó kiến thức thế gian rất mênh mông, mổi người chỉ biết 1 chút qua kinh nghiệm về lãnh vực chuyên môn của mình thôi.
Ngoài ra chữa bệnh là dùng mọi phương tiện áp dụng trong chữa bệnh không phân biệt đông tây y, làm sao cho có kết quả khỏi bệnh nhanh, đỡ tốn kém, nên không cần theo đúng một phương pháp nào để so sánh hay dở khen chê. Tâm mình cởi mở chấp nhận mọi kinh nghiệm của mọi phương pháp đã có kinh nghiệm của người khác để áp dụng kiểm chứng lại kết quả của phương pháp ấy, nếu hay hơn thì mình dùng, nếu dở hơn thì mình bỏ.
Nếu mình chấp chặt một phương pháp thì coi chừng mình là thầy thuốc cũng lòi ra cái ngu dốt chấp chặt của mình như một câu chuyện tiếu lâm sau đây nếu nó xẩy ra thật trên thế gian này :
Do đó kiến thức thế gian rất mênh mông, mổi người chỉ biết 1 chút qua kinh nghiệm về lãnh vực chuyên môn của mình thôi.
Ngoài ra chữa bệnh là dùng mọi phương tiện áp dụng trong chữa bệnh không phân biệt đông tây y, làm sao cho có kết quả khỏi bệnh nhanh, đỡ tốn kém, nên không cần theo đúng một phương pháp nào để so sánh hay dở khen chê. Tâm mình cởi mở chấp nhận mọi kinh nghiệm của mọi phương pháp đã có kinh nghiệm của người khác để áp dụng kiểm chứng lại kết quả của phương pháp ấy, nếu hay hơn thì mình dùng, nếu dở hơn thì mình bỏ.
Nếu mình chấp chặt một phương pháp thì coi chừng mình là thầy thuốc cũng lòi ra cái ngu dốt chấp chặt của mình như một câu chuyện tiếu lâm sau đây nếu nó xẩy ra thật trên thế gian này :
Bệnh nhân khai bệnh :
1-Mũi ngửi mất mùi
2-Mất trí nhớ
3-Mắt kém không nhìn rõ
1-Mũi ngửi mất mùi
2-Mất trí nhớ
3-Mắt kém không nhìn rõ
a-Nếu
chữa theo tây y :
3 bệnh này theo tây y thì chữa làm sao, dĩ nhiên theo bài bản khám thử nghiệm chụp hình, xét thành phần máu, thử mắt......tất cả đều tốt mà bệnh nhân vẫn khai có bệnh thì sao, họ sẽ nòi tôi có bệnh mà bác sĩ không tìm ra bệnh ... chuyện này ngày nay thường xẩy ra, cho đến khi tự nhiên bác sĩ tuyên bố mình bị bệnh giai đoạn cuối....
3 bệnh này theo tây y thì chữa làm sao, dĩ nhiên theo bài bản khám thử nghiệm chụp hình, xét thành phần máu, thử mắt......tất cả đều tốt mà bệnh nhân vẫn khai có bệnh thì sao, họ sẽ nòi tôi có bệnh mà bác sĩ không tìm ra bệnh ... chuyện này ngày nay thường xẩy ra, cho đến khi tự nhiên bác sĩ tuyên bố mình bị bệnh giai đoạn cuối....
b-Nếu chữa theo động y :
Cũng bắt mạch, cho thuốc thang... rất nhiêu khê tốn tiền bệnh nhân, có khi bệnh nhân thử tài thầy thuốc, mình không có bệnh mà khai có bệnh.
Cũng bắt mạch, cho thuốc thang... rất nhiêu khê tốn tiền bệnh nhân, có khi bệnh nhân thử tài thầy thuốc, mình không có bệnh mà khai có bệnh.
c-Cách kiểm chứng bệnh tìm sự
thật một thầy lang vô danh tiểu tốt, đây là chuyện tiếu lâm thôi đã biết cách
dùng phương tiện khám phá ra sự thực, nếu có thật thì chúng ta cũng nên học
theo đừng để mắc lừa bệnh nhân.
Nội dung câu chuyện kể như sau :
Một thầy lang mở phòng mạch ghi bảng là : Nếu chữa khỏi bệnh, lấy 20 $. Nếu không chữa khỏi bệnh, sẽ đền 100$.
Một thầy lang mở phòng mạch ghi bảng là : Nếu chữa khỏi bệnh, lấy 20 $. Nếu không chữa khỏi bệnh, sẽ đền 100$.
Có người muốn đến chọc phá kiếm
100$ đến khai bệnh với thầy thuốc :
-Tôi bị bệnh mũi ngửi mất mùi, không biết mùi.
Thầy thuốc gọi y tá bảo đem ra đây lọ thuốc ba số 999. Ông lấy nhỏ vào mũi bệnh nhân, bệnh nhân la lên :
-Ô, sao ông đổ nước mắm vào mũi tôi.
Thầy thuốc trả lời, tôi đã chữa khỏi cho ông bệnh mũi ngửi mất mùi rồi . Xin ông trả 20$.
-Tôi bị bệnh mũi ngửi mất mùi, không biết mùi.
Thầy thuốc gọi y tá bảo đem ra đây lọ thuốc ba số 999. Ông lấy nhỏ vào mũi bệnh nhân, bệnh nhân la lên :
-Ô, sao ông đổ nước mắm vào mũi tôi.
Thầy thuốc trả lời, tôi đã chữa khỏi cho ông bệnh mũi ngửi mất mùi rồi . Xin ông trả 20$.
Mấy hôm sau bệnh nhân tức quá đến
trả thù, khai bệnh : Tôi bị mất trí nhớ.
Thầy thuốc bảo bệnh nhân nằm xuống để khám, rồi gọi y tá : Đem cho tôi lọ thuốc ba số 999.
Bệnh nhân vội ngồi nhỏm dậy : Ơ, thuốc đó là nước mắm mà.
Thầy thuốc trả lời : Tôi đã giúp ông phục hồi trí nhớ rồi, xin ông trả 20$
Thầy thuốc bảo bệnh nhân nằm xuống để khám, rồi gọi y tá : Đem cho tôi lọ thuốc ba số 999.
Bệnh nhân vội ngồi nhỏm dậy : Ơ, thuốc đó là nước mắm mà.
Thầy thuốc trả lời : Tôi đã giúp ông phục hồi trí nhớ rồi, xin ông trả 20$
Mấy hôm sau bệnh nhân lại nghĩ
cách đến trả thù, khai bệnh rằng : Mắt tôi bị kém nhìn không rõ.
Thầy thuốc bảo bệnh nhân nằm xuống khám mắt, rồi nói : Bệnh này tôi chịu thua không chữa được. Tôi sẽ trả cho ông 100$, rồi ông rút tiền ra đưa cho bệnh nhân Bệnh nhân la lên : Đây là giấy 10 $ mà.
Thầy thuốc nói, như vậy là mắt ông đã thấy rõ rồi xin ông trả cho 20$.
Thầy thuốc bảo bệnh nhân nằm xuống khám mắt, rồi nói : Bệnh này tôi chịu thua không chữa được. Tôi sẽ trả cho ông 100$, rồi ông rút tiền ra đưa cho bệnh nhân Bệnh nhân la lên : Đây là giấy 10 $ mà.
Thầy thuốc nói, như vậy là mắt ông đã thấy rõ rồi xin ông trả cho 20$.
Mặc dù câu chuyện tiếu lâm, nhưng
vẫn thường xẩy ra hàng ngày đối với các thầy thuốc đông tây y trong nhiều bệnh,
do đó môn Y Học Bổ Sung chỉ là phương tiện khám bệnh kiểm chứng bệnh bằng máy
đo áp huyết và máy đo đường để biết sự thật của mọi cách chữa bệnh bằng ăn uống
thuốc men có đúng theo cơ thể bệnh nhân cần để khỏi bệnh hay không, đó là dùng
phương tiện tập khí công là áp dụng phương pháp cơ học và nhiệt năng là dùng
đường (vừa cho năng lượng, nhiệt lượng) để chuyến hóa khí huyết nuôi tế bào bệnh
thành khỏe mạnh phòng chống bệnh tật.
Đó cũng là một phương pháp mới
chữa bệnh có kết quả thì không thể lấy sở tri kiến chấp về lãnh vực lý thuyết y
học chuyên môn tây y, đông y của mình để so sánh và phê phán "Ông khí công
này" cương ẩu được.
doducngoc